Kho tàng Ca Dao Tục Ngữ Việt Nam hay nhất, mà bạn có thể theo dõi và lưu lại cho mình những ký ức về sau nữa. Đôi khi, để tìm kiếm các câu ca dao và tục ngữ Việt Nam hay nhất, chúng ta còn phải đọc thêm nhiều sách khác nữa, để bổ sung cho chính bản thân mình nhiều điều hay nhất. Nhìn chung, kho tàng tục ngữ Việt Nam rất nhiều, chắc chắn với bạn rằng, nhiêu đây vẫn là chưa đủ đâu, còn phải nhiều nhiều nhiều hơn nữa, thì mới đáp ứng đủ nhu cầu của chính bạn và người thân của mình. Nào bây giờ, hãy cùng Tâm Gà xem thêm các kho tàng tục ngữ ca dao Việt Nam hiện nay nhé.
Anh em thuận hòa là nhà có phúc.
Ở hiền gặp lành.
Người có lúc vinh, lúc nhục.
Sông có khúc, người có lúc.
Giấy rách phải giữ lề.
Uống nước nhớ nguồn.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Làm người chẳng biết lo xa,
Trẻ trung đã vậy tuổi già làm sao.
Làm người cho biết tiền tằn,
Đồ ăn thức mặc có ngần thì thôi.
Những người đói rách rạc rài,
Bởi phụ của trời làm chẳng nên ăn.
Làm người chẳng ăn chẳng chơi,
Khư khư giữ lấy của trời làm chi.
Làm người có miệng có môi,
Sao cô căm cắm như nồi không vung.
Tiền thời lấy thúng mà đong,
Bạc thời xếp núi chưa mong gái này.
Lạ thay con cá thờn bơn,
Nằm trên bãi cát, đợi cơn mưa rào.
Anh đứng đầu ngõ anh cắn móng tay,
Lấy được gái này đất lở trời long.
Đừng thấy em bé mà chòng,
Ngày sau em lớn phải lòng em ngay.
Làm người ăn tối lo mai,
Việc mình hồ dễ để ai đo lường.
Đừng ham sao tỏ bỏ trăng,
Một năm sao tỏ không bằng trăng lên.
Đừng còn ỷ sắc khoe hương,
Dây chùi trên động cũng có khi vương quết trầu.
Đừng nài lương giáo khác dòng,
Vốn đều con cháu Lạc Hồng khi xưa.
Đục nước thì mới béo cò,
Trong như giá ngọc cò mò vào đâu?
Đời xưa kén những con dòng
Đời nay ấm cật no lòng thì thôi.
Đời xưa trả oán còn lâu,
Đời nay trả oán bất câu giờ nào.
Ai hay ngủ ngày chỉ được nửa gang.
Đời người sống mấy gang tay,
Hơi đâu cặm cụi cả ngày lẫn đêm.
Đời cha đi hái hoa người,
Đời con phải trả nợ đời thay cha.
Đời cha cho chí đời con,
Có muốn so tròn thì phải so vuông.
Đói thì đầu gối phải bò,
Cái chân hay chạy cái giò hay đi.
Con ta gả bán cho người
Cờ ai nấy phất chứ chơi đâu mà.
Con ơi gia cảnh mình nghèo
Ham chi vợ đẹp vợ giàu nó khinh;
Người mà phi nghĩa đừng chơi
Của mà phi nghĩa mấy mươi chớ mòng.
Sông sâu sào ngắn khôn dò
Người khôn ít nói, khôn đo tấc lòng.
Chợ đang đông em không toan liệu,
Chợ tan rồi em bán chịu không ai mua.
Sông dài thì lắm đò ngang,
Anh nhiều nhân ngãi thì mang oán thù.
Trai tứ chiếng, gái giang hồ,
Gặp nhau mà nổi cơ đồ cũng nên.
Mèo hoang lại gặp mèo hoang
Anh đi ăn trộm gặp nàng mói khoai.
Trống chùa ai đánh thì thùng,
Của chung ai khéo vẫy vùng thành riêng?
Xuềnh xoàng đánh bạn xuềnh xoàng,
Trẻ vui bạn trẻ, già choang bạn già.
Hạt tiêu nó bé nó cay,
Đồng tiền nó bé, nó hay cửa quyền.
Rủ nhau đi bẻ dành dành,
Dành dành không bẻ, bẻ nhành mẫu đơn.
Rủ nhau xuống biển bắt cua,
Bắt cua cua kẹp, bắt rùa rùa bơi.
Ruộng hoang người ta khẩn còn thành,
Huống chi ruộng thuộc sao đành bỏ hoang.
Muốn cho mau lớn mà chơi,
Mới lớn lên rồi già lại theo sau.
Đất có bồi có lở
Người có dở có hay,
Coi theo thời mà ở,
Chọn theo cỡ mà xài,
Dầu ai ỷ thế cậy tài.
Em giữ lòng thục nữ dùi mài gương trong.
Con còng dại lắm ai ơi,
Uổng công xe cát, sóng dồi lại tan.
Quý chi một nải chuối xanh,
Năm bảy người giành cho mủ dính tay.
Chê tôm ăn cá lù đù,
Chê thằng bụng bự, thằng gù lại ưng.
Đi buôn không lỗ thì lời,
Đi ra cho biết mặt trời mặt trăng.
Hoài lời nói kẻ vô tri,
Một năm gánh chì, đúc chẳng nên chuông.
Nhịn miệng tiếp khách đường xa,
Cũng bằng gửi của chồng ta ăn đường.
Ai ơi đừng phụ mụt măng,
Mụt măng có nhỏ cũng bằng cây tre.
Chẳng lo chi đó cười đây,
Bão rồi mới biết cội cây cứng mềm.
Gió day thì mặc gió day
Xin cho cây cứng lá dày thì thôi.
Ngán thay sửa dép vườn dưa,
Dù ngay cho mấy cũng ngờ rằng gian.
Được mùa chê gạo vô hơi,
Mất mùa ăn cám trời ơi, hỡi trời.
Chẳng lo bán ế chợ ròng,
Khách năng qua lại, đói lòng phải mua.
Canh bầu nấu với cá trê,
Ăn vô cho mát mà mê vợ già.
Làm trai chí ở cho bền,
Đừng lo muộn vợ, chớ phiền muộn con.
Làm trai đi biển đi sông,
Vào đây gặp bãi cát nông mà buồn.
Làm trai cho đáng nên trai,
Xuống Đông, Đông tĩnh, lên Đoài, Đoài tan.
Ăn rươi chịu bão cho cam,
Không ăn chịu bão thế gian cũng nhiều.
Bị rách nhưng lại có vàng,
Tuy rằng miếu đổ thành hoàng còn thiêng.
Ngựa mạnh chẳng quản đường dài,
Nước kiệu mới biết tài trai anh hùng.
Em ơi, anh dặn em này,
Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ đi.
Người khôn ăn miếng thịt gà,
Tuy rằng ăn ít nhưng mà ngon lâu.
Người dại ăn trái bồ câu,
Ăn no bĩnh bầu chẳng biết mùi ngon.
Thà rằng ăn nửa quả hồng,
Còn hơn ăn cả chùm sung chát lè.
Ăn lắm thì hết miếng ngon,
Nói lắm thì hết lời khôn hóa rồ.
Ai ai gương vỡ khó hàn,
Chỉ đứt khó nối người ngoan khó tìm.
Có tiền chán vạn người hầu,
Có bấc có dầu, chán vạn người khêu.
Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em.
Lúc nghèo thì chẳng ai màng,
Làm nên quan cả chán vàn người yêu.
Giàu người ta chẳng có tham,
Khó thì ta liệu ta làm ta ăn.
Nghèo thì dễ ở dễ ăn,
Giàu thì cửa ngáng, cửa ngăn khó vào.
Thà rằng ăn bát cơm rau,
Còn hơn cá thịt nói nhau nặng lời.
Trách người một, trách ta mười,
Bởi ta bạc trước, cho người tệ sau.
Vay chín thì phải trả mười,
Phòng khi túng lỡ có người cho vay.
Của đời cha mẹ để cho,
Làm không ăn có, của kho cũng rồi.
Muốn no thì phải chăm làm,
Một hạt thóc vàng, chín hạt mồ hôi.
Ai ơi cứ ở cho lành,
Tu nhân tích đức để dành về sau.